越长大越孤单 – 牛奶@咖啡
Yuè zhǎng dà yuè gū dān - Niú Nǎi Kā Fēi
Càng trưởng thành càng cô đơn - Milk@Coffee
多年以后 你回到我身边
duō nián yǐ hòu nǐ huí dào wǒ shēn biān
Nhiều năm sau, anh quay về bên cạnh em
不安全充满了你疲倦的双眼
bù ān quán chōng mǎn le nǐ pí juàn de shuāng yǎn
Sự bất an thấm đẫm trên đôi mắt mệt mỏi
看着我也告诉我
kàn zhe wǒ yě gào su wǒ
Nhìn và nói với em rằng
你是否依然相信童话
nǐ shì fǒu yī rán xiāng xìn tóng huà
Em có còn tin vào những câu chuyện cổ tích
你曾对我说每颗心都寂寞
nǐ céng duì wǒ shuō měi kē xīn dōu jì mò
Anh đã từng nói với em mỗi trái tim đều rất cô đơn
每颗心都脆弱都渴望被触摸
měi kē xīn dōu cuì ruò dōu kě wàng bèi chù mō
Mỗi trái tim đều rất mong manh và thèm khát sự che chở
当你的心永远的燃烧着
dāng nǐ de xīn yóng yuǎn de rán shāo zháo
Nhưng trái tim anh lúc nào cũng cháy bỏng
永远的不会退缩
yóng yuǎn de bú huì tuì suō
Mãi mãi không biết dừng lại
越长大越孤单
yuè zhǎng dà yuè gū dān
Càng trưởng thành càng cô đơn
越长大越不安
yuè zhǎng dà yuè bù ān
Càng trưởng thành càng bất an
也不得不看梦想的翅膀被折断
yě bù dé bú kàn mèng xiǎng de chì bǎng bèi zhé duàn
Cũng không thể không thấy rằng đôi cánh trong mộng đã tan vỡ
也不得不收回曾经的话问自己
yě bù dé bù shōu huí céng jīng de huà wèn zì jǐ
Cũng không thể không quay về trước đây mà tự hỏi
你纯真的眼睛哪去了
nǐ chún zhēn de yǎn jing nǎ qù le
Đôi mắt chân thành của anh đã đi đâu mất rồi
越长大越孤单
yuè zhǎng dà yuè gū dān
Càng trưởng thành em càng cô đơn
越长大越不安
yuè zhǎng dà yuè bù ān
Càng trưởng thành em càng bất an
也不得不打开保护你的降落伞
yě bù dé bù dǎ kāi bǎo hù nǐ de jiàng luò sǎn
Đành khép lại chiếc ô che chở của anh
也突然间明白未来的路不平坦
yě tū rán jiān míng bai wèi lái de lù bù píng tǎn
Và trong phút chốc em chợt nhận ra rằng con đường phía trước không còn bằng phẳng
难道说这改变是必然
nán dào shuō zhè gǎi biàn shì bì rán
Có lẽ nào sự thay đổi này là không thể tránh được
你曾对我说每颗心都寂寞
nǐ céng duì wǒ shuō měi kē xīn dōu jì mò
Anh từng nói với em rằng mỗi trái tim đều rất cô đơn
每颗心都脆弱都渴望被触摸
měi kē xīn dōu cuì ruò dōu kě wàng bèi chù mō
Mỗi trái tim đều mong manh và tha thiết sự che chở
看着我也告诉我
kàn zhe wǒ yě gào su wǒ
Anh nhìn và nói với em rằng
你的心依旧燃烧着
nǐ de xīn yī jiù rán shāo zháo
Trái tim anh vẫn luôn cháy bỏng như thế.
填词: KiKi(富妍)
谱曲:格非
转身望去,慢慢长大的自己,身边已不再像以往那样容易找到结伴而行的朋友,越长大越孤单是来自内心最无奈的感叹。在漫长的成长旅途中,我们无法逃避那些的孤独的风景,正是对于成长过程中的友情、迷失、沉默、遗忘以及失去,牛奶咖啡感悟,进而凝练,创作出来的一首歌曲。
Nhạc Hoa Lời Việt: Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn -Tân Trần, Luny
Trái tim tôi đau...Ký ức hôm qua, nay đâu,,,
Sao để lại một nỗi nhớ...Để giờ đây tôi phải quên..
Càng lớn lên... Thì càng thấy đau...
Càng trưởng thành hơn ... thì càng thấy nỗi cô đơn...
Nước mắt rơi theo mưa, Nỗi buồn quặn thắt trong tim...
Phải làm sao, để tôi thấy ánh cầu vồng.. bay trước mưa....
Dù rằng trái tim... Không thể cất dấu,được ánh sao trời...
Phải làm sao ... Để mình không lớn...
[DK:]
Vì càng lớn lên bao nhiêu....Nỗi lo bất an càng nhiều,,
Giờ tôi chỉ mong ,mình có thể, quay về...ký ức thuở nào...
Nằm trong vòng tay...Nghe mẹ kể...Những câu chuyện ,không lo lắng...
Mong thời gian ... trả lại ký ức cho tôi...
Vì càng lớn lên bao nhiêu....Nỗi lo bất an càng nhiều,
Dù cho ngày mai có sóng gió, hôm nay ta chẳng lo sợ...
Chỉ mong thời gian...Đừng trôi nữa...cho tôi lưu lại ngày tháng...
Ký ức ngày xưa ....Làm sao tôi có thể quên...
[Rap:]
Tôi không dám mong, mình có thể quay trở về tuổi thơ...
Cùng với đám bạn tụ tập kẻ ô ăn quan ... hay chia phe cướp cờ...
Nghe mẹ kể những câu chuyện cổ tích Ngày xửa , ngày xưa...
Bây giờ đã lớn lên rồi làm sao tôi có thể cởi chuồng mà tắm mưa haha
Không còn cái thời vô lo vô nghĩ...Cái còn cái thời tụ tập bắn bi...
Không còn an toàn dưới một mái ấm... Không còn cha mẹ dắt đi...
Vì tôi càng lớn .... Tôi phải sống sao cho mạnh mẽ hơn...
Nhưng tôi càng lớn........ Tôi lại càng cảm thấy nỗi cô đơn...
Nhạc Hoa Lời Việt: Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn - Lee Phú Quý
Tháng năm vô tâm lăn trên nếp nhăn song thân
Ta ngoảnh sang đã 28, ôi thời gian trôi quá nhanh
Dừng chút thôi, mỏi mệt quá thôi
Tự ta nói “Truyện cổ tích có hay chăng”
Trái tim ta mong manh luôn chất chứa bao cô đơn
Mong được ai chạm tay tới, cho lòng ta thêm ấm hơn
Còn ai nhớ chăng 19/6 dương lịch
Quà không có, không lời thăm hỏi
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Nhiều khi mà ta thèm giây phút ngây thơ xưa kia vọng về
Lại đông rồi xuân làm ta muốn thét to khóc như vỡ òa
Cứ lặng im giả vờ bước tiếp hiên ngang
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Rằng con đường kia thật không dễ đi, đâu ai sơn màu hồng
Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư như thuở nào
Mới hiểu ra nơi phía trước không bằng phẳn
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Rằng con đường kia thật không dễ đi, đâu ai sơn màu hồng
Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư không lo nghĩ
Mới nhận ra đường đời phía trước gian nan.
Tháng năm sao vô tâm, lăn trên nếp nhăn song thân
Ta ngoảnh sang đã 28, ôi thời gian trôi quá nhanh
Dừng chút thôi, mỏi mệt quá thôi
Biết ngày nao đôi tay làm nên ước mơ
Nhạc Hoa Lời Việt: Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn - Tăng Quỳnh My
Thanh xuân sẽ sớm đi qua như cơn mưa rào mùa hạ
Sẽ nhìn bản thân khôn lớn, ánh nhìn toàn những nghĩ suy
Tự hỏi chính mình của ngày trước kia
Chuyện cổ tích chỉ là hư vô đúng không?
Thật sâu trong mỗi người, ẩn chứa trái tim cô đơn
Bé nhỏ và mong manh lắm, chỉ cầu mong được chở che
Nhưng chẳng có ai ngoài bản thân của chính mình
Lớn dần lên và thật mạnh mẽ.
ĐK:
Trưởng thành sẽ cô đơn hơn, khôn lớn sẽ bất an hơn
Nhìn thấy đôi cánh ảo mộng xưa đã biến mất không trở về
Nhìn thấy thế giới đầy mưu tính và hỗn loạn ở ngoài kia
Che phủ đi ánh mắt trong sáng khi xưa.
Trưởng thành sẽ cô đơn hơn, khôn lớn sẽ bất an hơn
Đành tiếp tục bước vì còn chở che cho những ai quan trọng
Đành chấp nhận sống không mỹ mãn như trong mơ tưởng ngày bé
Con người mà ai rồi cũng phải khác xưa.
Nhạc Hoa Lời Việt: Trưởng Thành - Bỉnh Tài
Tháng năm vô tâm lăn trên nếp nhăn song thân
Ta ngoảnh sang đã hai mấy, ôi thời gian trôi quá nhanh
Dừng chút thôi, mỏi mệt quá rồi
Tự ta nói “Truyện cổ tích có hay chăng”
Trái tim mong manh, luôn chất chứa bao cô đơn
Mong được ai chạm tay tới, cho lòng ta thêm ấm hơn
Còn ai nhớ chăng ngày hôm ấy ta sinh nhật
Quà không có, không lời thăm hỏi
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Nhiều khi mà ta thèm giây phút ngâythơ khi xưa vọng về
Lại đông rồi xuân làm ta muốn thét to khóc như vỡ òa
Cứ lặng im giả vờ bước tiếp hiên ngang
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiều
Rằng con đường kia thật không dễ đi đâu ai sơn màu hồng
Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư như thuở nào
Mới hiểu ra đường phía trước không bình lặng
Trái tim tôi đau kỷ niệm hôm qua nay đâu
Sao để lại một nỗi nhớ để giờ đây tôi phải quên
Càng lớn lên thì càng thấy đau
Càng trưởng thành hơn thì càng thấy nỗi cô đơn
Nước mắt rơi theo mưa nỗi buồn chôn dấu trong tim
Phải làm sao để tôi thấy ánh cầu vồng bay trước mưa
Dù rằng trái tim không thể cất giấu được ánh sao trời
Phải làm sao để mình không lớn.
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Nhiều khi mà ta thèm giây phút ngây thơ khi xưa vọng về
Lại đông rồi xuân làm ta muốn thét to khóc như vỡ òa
Cứ lặng im giả vờ bước tiếp hiên ngang
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Rằng con đường kia thật không dễ đi đâu ai sơn màu hồng
Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư không lo nghĩ
Mới hiểu ra đường đời phía trước gian nan...
Tháng năm vô tâm, lăn trên nếp nhăn song thân
Ta ngoảnh sang đã hai mấy, ôi thời gian trôi quá nhanh
Dừng chút thôi, mỏi mệt quá rồi
Biết ngày nao đôi tay làm nên ước mơ
Yuè zhǎng dà yuè gū dān - Niú Nǎi Kā Fēi
Càng trưởng thành càng cô đơn - Milk@Coffee
多年以后 你回到我身边
duō nián yǐ hòu nǐ huí dào wǒ shēn biān
Nhiều năm sau, anh quay về bên cạnh em
不安全充满了你疲倦的双眼
bù ān quán chōng mǎn le nǐ pí juàn de shuāng yǎn
Sự bất an thấm đẫm trên đôi mắt mệt mỏi
看着我也告诉我
kàn zhe wǒ yě gào su wǒ
Nhìn và nói với em rằng
你是否依然相信童话
nǐ shì fǒu yī rán xiāng xìn tóng huà
Em có còn tin vào những câu chuyện cổ tích
你曾对我说每颗心都寂寞
nǐ céng duì wǒ shuō měi kē xīn dōu jì mò
Anh đã từng nói với em mỗi trái tim đều rất cô đơn
每颗心都脆弱都渴望被触摸
měi kē xīn dōu cuì ruò dōu kě wàng bèi chù mō
Mỗi trái tim đều rất mong manh và thèm khát sự che chở
当你的心永远的燃烧着
dāng nǐ de xīn yóng yuǎn de rán shāo zháo
Nhưng trái tim anh lúc nào cũng cháy bỏng
永远的不会退缩
yóng yuǎn de bú huì tuì suō
Mãi mãi không biết dừng lại
越长大越孤单
yuè zhǎng dà yuè gū dān
Càng trưởng thành càng cô đơn
越长大越不安
yuè zhǎng dà yuè bù ān
Càng trưởng thành càng bất an
也不得不看梦想的翅膀被折断
yě bù dé bú kàn mèng xiǎng de chì bǎng bèi zhé duàn
Cũng không thể không thấy rằng đôi cánh trong mộng đã tan vỡ
也不得不收回曾经的话问自己
yě bù dé bù shōu huí céng jīng de huà wèn zì jǐ
Cũng không thể không quay về trước đây mà tự hỏi
你纯真的眼睛哪去了
nǐ chún zhēn de yǎn jing nǎ qù le
Đôi mắt chân thành của anh đã đi đâu mất rồi
越长大越孤单
yuè zhǎng dà yuè gū dān
Càng trưởng thành em càng cô đơn
越长大越不安
yuè zhǎng dà yuè bù ān
Càng trưởng thành em càng bất an
也不得不打开保护你的降落伞
yě bù dé bù dǎ kāi bǎo hù nǐ de jiàng luò sǎn
Đành khép lại chiếc ô che chở của anh
也突然间明白未来的路不平坦
yě tū rán jiān míng bai wèi lái de lù bù píng tǎn
Và trong phút chốc em chợt nhận ra rằng con đường phía trước không còn bằng phẳng
难道说这改变是必然
nán dào shuō zhè gǎi biàn shì bì rán
Có lẽ nào sự thay đổi này là không thể tránh được
你曾对我说每颗心都寂寞
nǐ céng duì wǒ shuō měi kē xīn dōu jì mò
Anh từng nói với em rằng mỗi trái tim đều rất cô đơn
每颗心都脆弱都渴望被触摸
měi kē xīn dōu cuì ruò dōu kě wàng bèi chù mō
Mỗi trái tim đều mong manh và tha thiết sự che chở
看着我也告诉我
kàn zhe wǒ yě gào su wǒ
Anh nhìn và nói với em rằng
你的心依旧燃烧着
nǐ de xīn yī jiù rán shāo zháo
Trái tim anh vẫn luôn cháy bỏng như thế.
填词: KiKi(富妍)
谱曲:格非
转身望去,慢慢长大的自己,身边已不再像以往那样容易找到结伴而行的朋友,越长大越孤单是来自内心最无奈的感叹。在漫长的成长旅途中,我们无法逃避那些的孤独的风景,正是对于成长过程中的友情、迷失、沉默、遗忘以及失去,牛奶咖啡感悟,进而凝练,创作出来的一首歌曲。
Nhạc Hoa Lời Việt: Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn -Tân Trần, Luny
Sao để lại một nỗi nhớ...Để giờ đây tôi phải quên..
Càng lớn lên... Thì càng thấy đau...
Càng trưởng thành hơn ... thì càng thấy nỗi cô đơn...
Nước mắt rơi theo mưa, Nỗi buồn quặn thắt trong tim...
Phải làm sao, để tôi thấy ánh cầu vồng.. bay trước mưa....
Dù rằng trái tim... Không thể cất dấu,được ánh sao trời...
Phải làm sao ... Để mình không lớn...
[DK:]
Vì càng lớn lên bao nhiêu....Nỗi lo bất an càng nhiều,,
Giờ tôi chỉ mong ,mình có thể, quay về...ký ức thuở nào...
Nằm trong vòng tay...Nghe mẹ kể...Những câu chuyện ,không lo lắng...
Mong thời gian ... trả lại ký ức cho tôi...
Vì càng lớn lên bao nhiêu....Nỗi lo bất an càng nhiều,
Dù cho ngày mai có sóng gió, hôm nay ta chẳng lo sợ...
Chỉ mong thời gian...Đừng trôi nữa...cho tôi lưu lại ngày tháng...
Ký ức ngày xưa ....Làm sao tôi có thể quên...
[Rap:]
Tôi không dám mong, mình có thể quay trở về tuổi thơ...
Cùng với đám bạn tụ tập kẻ ô ăn quan ... hay chia phe cướp cờ...
Nghe mẹ kể những câu chuyện cổ tích Ngày xửa , ngày xưa...
Bây giờ đã lớn lên rồi làm sao tôi có thể cởi chuồng mà tắm mưa haha
Không còn cái thời vô lo vô nghĩ...Cái còn cái thời tụ tập bắn bi...
Không còn an toàn dưới một mái ấm... Không còn cha mẹ dắt đi...
Vì tôi càng lớn .... Tôi phải sống sao cho mạnh mẽ hơn...
Nhưng tôi càng lớn........ Tôi lại càng cảm thấy nỗi cô đơn...
Nhạc Hoa Lời Việt: Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn - Lee Phú Quý
Tháng năm vô tâm lăn trên nếp nhăn song thân
Ta ngoảnh sang đã 28, ôi thời gian trôi quá nhanh
Dừng chút thôi, mỏi mệt quá thôi
Tự ta nói “Truyện cổ tích có hay chăng”
Trái tim ta mong manh luôn chất chứa bao cô đơn
Mong được ai chạm tay tới, cho lòng ta thêm ấm hơn
Còn ai nhớ chăng 19/6 dương lịch
Quà không có, không lời thăm hỏi
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Nhiều khi mà ta thèm giây phút ngây thơ xưa kia vọng về
Lại đông rồi xuân làm ta muốn thét to khóc như vỡ òa
Cứ lặng im giả vờ bước tiếp hiên ngang
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Rằng con đường kia thật không dễ đi, đâu ai sơn màu hồng
Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư như thuở nào
Mới hiểu ra nơi phía trước không bằng phẳn
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Rằng con đường kia thật không dễ đi, đâu ai sơn màu hồng
Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư không lo nghĩ
Mới nhận ra đường đời phía trước gian nan.
Tháng năm sao vô tâm, lăn trên nếp nhăn song thân
Ta ngoảnh sang đã 28, ôi thời gian trôi quá nhanh
Dừng chút thôi, mỏi mệt quá thôi
Biết ngày nao đôi tay làm nên ước mơ
Nhạc Hoa Lời Việt: Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn - Tăng Quỳnh My
Thanh xuân sẽ sớm đi qua như cơn mưa rào mùa hạ
Sẽ nhìn bản thân khôn lớn, ánh nhìn toàn những nghĩ suy
Tự hỏi chính mình của ngày trước kia
Chuyện cổ tích chỉ là hư vô đúng không?
Thật sâu trong mỗi người, ẩn chứa trái tim cô đơn
Bé nhỏ và mong manh lắm, chỉ cầu mong được chở che
Nhưng chẳng có ai ngoài bản thân của chính mình
Lớn dần lên và thật mạnh mẽ.
ĐK:
Trưởng thành sẽ cô đơn hơn, khôn lớn sẽ bất an hơn
Nhìn thấy đôi cánh ảo mộng xưa đã biến mất không trở về
Nhìn thấy thế giới đầy mưu tính và hỗn loạn ở ngoài kia
Che phủ đi ánh mắt trong sáng khi xưa.
Trưởng thành sẽ cô đơn hơn, khôn lớn sẽ bất an hơn
Đành tiếp tục bước vì còn chở che cho những ai quan trọng
Đành chấp nhận sống không mỹ mãn như trong mơ tưởng ngày bé
Con người mà ai rồi cũng phải khác xưa.
Nhạc Hoa Lời Việt: Trưởng Thành - Bỉnh Tài
Tháng năm vô tâm lăn trên nếp nhăn song thân
Ta ngoảnh sang đã hai mấy, ôi thời gian trôi quá nhanh
Dừng chút thôi, mỏi mệt quá rồi
Tự ta nói “Truyện cổ tích có hay chăng”
Trái tim mong manh, luôn chất chứa bao cô đơn
Mong được ai chạm tay tới, cho lòng ta thêm ấm hơn
Còn ai nhớ chăng ngày hôm ấy ta sinh nhật
Quà không có, không lời thăm hỏi
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Nhiều khi mà ta thèm giây phút ngâythơ khi xưa vọng về
Lại đông rồi xuân làm ta muốn thét to khóc như vỡ òa
Cứ lặng im giả vờ bước tiếp hiên ngang
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiều
Rằng con đường kia thật không dễ đi đâu ai sơn màu hồng
Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư như thuở nào
Mới hiểu ra đường phía trước không bình lặng
Trái tim tôi đau kỷ niệm hôm qua nay đâu
Sao để lại một nỗi nhớ để giờ đây tôi phải quên
Càng lớn lên thì càng thấy đau
Càng trưởng thành hơn thì càng thấy nỗi cô đơn
Nước mắt rơi theo mưa nỗi buồn chôn dấu trong tim
Phải làm sao để tôi thấy ánh cầu vồng bay trước mưa
Dù rằng trái tim không thể cất giấu được ánh sao trời
Phải làm sao để mình không lớn.
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Nhiều khi mà ta thèm giây phút ngây thơ khi xưa vọng về
Lại đông rồi xuân làm ta muốn thét to khóc như vỡ òa
Cứ lặng im giả vờ bước tiếp hiên ngang
Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu
Rằng con đường kia thật không dễ đi đâu ai sơn màu hồng
Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư không lo nghĩ
Mới hiểu ra đường đời phía trước gian nan...
Tháng năm vô tâm, lăn trên nếp nhăn song thân
Ta ngoảnh sang đã hai mấy, ôi thời gian trôi quá nhanh
Dừng chút thôi, mỏi mệt quá rồi
Biết ngày nao đôi tay làm nên ước mơ
Post A Comment:
0 comments so far,add yours